BỪNG SÁNG MỘT KHÔNG GIAN
...Tiếng chổi tre
Sớm tối
Đi về
Giữ sạch lề
Đẹp lối
Em nghe!
(Trích “Tiếng chổi tre” - Tố Hữu - SGK lớp 2 Kết nối tri thức)
Tiếng chổi tre - là một khúc ca lao động trong sáng của thời đại chúng ta ngày nay. Dẫu biết rằng trong xã hội mỗi nghề đều có sự hy sinh và cống hiến đáng quý và đáng trân trọng. Song, có lẽ nghề lao công lại là công việc có sự cống hiến thầm lặng nhất, họ mang lại một không gian trong lành, góp phần vô cùng to lớn vào việc giáo dục cho học sinh những bài học quý giá về tính cần cù, chịu khó, yêu lao động, mà lao động lại giúp cho học sinh có thể phát triển toàn diện.
Đến với ngôi trường Tiểu học Lê Thiện, ngoài sự khang trang, đầy đủ cơ sở vật chất thì cảm nhận đầu tiên về ngôi trường chính là sự sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng từ sân trường đến các phòng học. Những hàng cây xanh, những bồn hoa, thảm cỏ xanh - sạch - đẹp là những ấn tượng đẹp trong lòng mỗi giáo viên, học sinh. Để có được điều đó thì phải kể đến công rất lớn của cô Thoa - cô lao công làm công tác vệ sinh môi trường. Cô Thoa năm nay ngoài 50 tuổi. Sinh ra trong một gia đình vốn đông anh chị em có tới 9 người con, bố là công nhân đường sắt, mẹ làm nông nghiệp. Mặc dù học giỏi nhưng đến năm lớp Bảy vì hoàn cảnh gia đình mà cô phải nghỉ học để lên Hà Nội trông cháu bị ốm cần phải điều trị vật lí trị liệu dài ngày. Thương cháu, cô Thoa dành hết tình thương của mình chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho cháu để vợ chồng anh trai yên tâm đi làm. Thời gian trôi qua, sau 2 năm cô trở về quê thì các bạn đồng trang lứa đã học lên lớp trên rồi. Buồn, ngậm ngùi, luyến tiếc lắm nhưng nghĩ còn hai em dưới mình vẫn đang độ tuổi đi học, cô một lần nữa quên đi bản thân mình cùng với mẹ tráng bánh đa thâu đêm suốt sáng để có tiền nuôi các em. Cô nhớ lại: do hít khói bụi than nhiều nên người lúc nào cũng đen nhẻm đen nhèm, da sạm đi, người gầy nhom…nói xong…cô vội cúi xuống cầm chiếc rễ quét tiếp để che đi ánh mắt hoe đỏ, ngân ngấn… Vậy mà thu nhập của gia đình cũng chẳng đáng là bao, cô quyết chí học thêm nghề máy khâu để cắt may. Cô khéo léo tự tay may cho gia đình và các cháu những bộ quần áo đẹp.
Đến năm 24 tuổi, cô lập gia đình. Tưởng chừng hạnh phúc đang mỉm cười với cô, nhưng không, cuộc sống vẫn thử thách lòng kiên nhẫn của người phụ nữ có vóc dáng nhỏ bé ấy khi chồng của cô đau ốm luôn, sức khoẻ không cho phép để tìm được một công việc ổn định, cộng thêm việc khó khăn trong sinh nở…Và rồi sau 7 năm ròng…vợ chồng cô đã vui mừng vỡ oà khi lần lượt được đón hai cô con gái là Nguyễn Thị Hồng Trang và Nguyễn Thị Hồng Nhung. Hai chị em thương bố mẹ chăm ngoan đều là học sinh giỏi từ cấp Tiểu học. Thời điểm đó, bạn bè của con đều đổ xô thi vào các trường đại học đang rất “hot” thì cô vẫn thuyết phục Trang chọn Đại học Sư phạm để cống hiến cho ngành giáo dục của đất nước nói chung và địa phương nói riêng. Không phụ công của bố mẹ, em đã mang lại niềm tự hào cho gia đình, dòng họ…khi là một trong số những sinh viên tiêu biểu được kết nạp Đảng thuộc Chi bộ Giáo dục Tiểu học - Trường Đại học Hải Phòng và được vinh danh Thủ khoa ngành Giáo dục Tiểu học tại Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Tốt nghiệp ra trường, em công tác tại chính ngôi trường mà em đã được dìu dắt để có được thành công như ngày hôm nay - Trường Tiểu học Đại bản 2. Trang không ngừng học hỏi đồng nghiệp là các thầy cô giáo trước đó của mình tham gia các cuộc thi Giáo viên dạy giỏi cấp huyện và đạt giải Giáo viên viết chữ đẹp cấp Thành phố…
Cô Thoa luôn đồng hành cùng con trên con đường học tập
Vốn dĩ mặt bằng thu nhập của nghề giáo không cao so với nhiều ngành nghề khác nên không mấy thu hút sinh viên, em Nhung - con gái thứ hai của cô cũng muốn theo xu hướng phát triển của xã hội…Cô âm thầm một lần nữa động viên phân tích cho con hiểu: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, con ạ!” Cứ vậy, cứ vậy thôi…các con đi học, cô tần tảo làm việc đủ thứ nghề rồi bán thêm bánh cuốn…chắp cánh ước mơ cho con!
Sau đó, cô được giới thiệu về trường Tiểu học Lê Thiện làm lao công…Công việc tuy vất vả, mức lương bình thường cũng chỉ đủ chi tiêu và sinh hoạt tằn tiện…cô vẫn chăm chỉ, có trách nhiệm và tận tụy với công việc.
Trường Tiểu học Lê Thiện khá rộng với 4 500m2 chia làm hai dãy nhà A và B. Trực tiếp giảng dạy ở trường, hình ảnh mà tôi gặp đầu tiên khi đến trường đó là cô lao công đang quét dọn rác xung quanh sân trường, nhặt những vỏ kẹo, bim bim... Lúc thì thấy cô đang tưới tắm, chăm sóc bồn hoa, lúc lại thấy cô đang dọn dẹp khu vực nhà vệ sinh, rồi nhà để xe,…nhanh nhẹn lạ lùng. Từng nhát chổi của cô như một luồng gió mạnh thổi bay bụi bẩn và giấy rác. Cô đi tới đâu là sàn nhà sạch tới đó. Có học sinh còn từng ví cô như một “dũng sĩ” tiêu diệt rác. Quả đúng như vậy, dù cho thời tiết có mưa nắng khắc nghiệt thế nào thì cô giống như chiếc đồng hồ quay đúng giờ cùng người bạn đồng hành của mình là những chiếc chổi, cô đã luôn giữ cho trường chúng tôi luôn sạch đẹp, gọn gàng.
Trong lúc học sinh học tập cũng là lúc mà cô thực hiện công việc của mình. Giờ ra chơi của các bạn nhỏ thì cô tạm nghỉ tay ngồi uống nước dưới tán lá cây, ngắm nhìn những gương mặt vui vẻ của học sinh. Đến giờ ăn trưa, cô lại giống như một người mẹ cùng cô giáo chia từng suất cơm thơm ngon đến tay những đứa con thân yêu của mình. Buổi chiều khi các con tan học, cô lại âm thầm, lặng lẽ một mình trên hành lang lớp học dài hun hút... Khi những tia nắng cuối ngày sắp tắt, cô lao công mới xong công việc của mình. Mặc dù làm việc trong tiết trời oi bức nhưng vẫn thấy trên khuôn mặt của cô niềm vui của người lao động chân chính. Niềm vui ấy được xuất phát từ chính tấm lòng và sự chăm chỉ của cô.
Cùng ngắm nhìn một số hình ảnh của cô Thoa khi làm công việc của mình
Có dịp được nói chuyện với cô, cô tâm sự: “Công việc của cô đã góp phần làm cho nhà trường xanh, sạch, đẹp hơn thì cô thấy trong lòng vui lắm cháu biết không?” Lời tâm sự ngắn ngủi nhưng tôi cảm nhận được niềm vui, niềm mong mỏi được làm việc của cô. Cô nói rất đúng, mỗi ngày đi làm của cô đều mang lại cho chúng tôi những điều ý nghĩa. Có lẽ món quà vô giá hơn cả mà tôi muốn nói đến đó là tình cảm của các em học sinh viết những lá thư cảm ơn dành tặng “bác lao công”. Có hôm cô bị ốm mà các bạn ấy ríu rít: Bác mệt hả bác? Cô ơi, bác lao công đỡ ốm chưa ạ?... Chắc chắn “liều thuốc hạnh phúc” ấy sẽ nhanh chóng chạm đến trái tim bác lao công đáng kính! Sân trường sạch sẽ, nhà vệ sinh khô ráo; hàng cây xanh toả bóng mát hay từng khóm hoa đua nhau khoe sắc đều nhờ vào đôi bàn tay đó. Dù công việc có nhiều hay vất vả nhưng mỗi lúc nhìn thấy cô, tôi đều thấy được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô. Chưa ai nghe được một lời than phiền nào về sự vất vả từ cô dù chúng tôi đều nhận thấy được điều đó.
Công việc ở trường kết thúc, cô trở về với ngôi nhà nhỏ cùng những người thân yêu của mình. Hiện đã lên chức bà ngoại, cô hỗ trợ các con trông cháu mỗi khi rảnh rỗi. Dù ở đâu với cương vị nào cô cũng luôn nhận được sự yêu mến từ bạn bè đồng nghiệp, từ những người hàng xóm thân yêu. Cô chính là tấm gương phụ nữ đảm đang điển hình trong phong trào giữ gìn môi trường. Vâng! Tôi biết, với ai đó cô chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng riêng với tôi cô là một người phụ nữ phi thường!
Tôi thầm chúc cho cô luôn mạnh khỏe để cùng với thầy trò Tiểu học Lê Thiện nâng cao chất lượng giáo dục học sinh và nhận thức về bảo vệ môi trường.
Tôi lại chợt nhớ đến một bài thơ “Xoè đuôi công” (Tác giả: Lãng Du Khách) ca ngợi những người lao công vô cùng xúc động mà đẹp đến lạ thường. Và xin được trích dẫn để thay cho lời kết…
… Để cho cuộc sống vô thường
Lá vàng rác bẩn vãi vương bụi trần
Tuy nghề vất vả gian truân
Để cho đời đẹp cực thân chẳng nề
Ai ai cũng có một nghề
Lao công cực nhọc em chê ai làm
Đường kia đẹp đẽ miên man
Công em múa chổi thế gian ghi lòng.